Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Chữ Giản Thể Tiếng Trung Qu���c Phản Ánh Tình Trạng Xã Hội Trung Quốc Ra Sao

Nửa cuối năm 1950, Đảng cùng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã canh tân chữ Hán phồn thể tiếng Trung Quốc thành chữ giản thể tiếng Trung Quốc trên quy mô to. Chính thành ra, các người sinh ra từ sau thập niên 60 đã chẳng thể đọc hiểu được những thư tịch cổ, và tạo ra sự đứt gãy văn hóa truyền thống. Nền văn hóa Trung Quốc mấy ngàn năm đã bị mai một, thay vào chậm triển khai là sự phổ quát nhiều của văn hóa ĐCSTQ.

Chữ giản thể tiếng Trung Quốc bỏ bộ "tâm" (màu đỏ) ra khỏi chữ Yêu, tức thị Yêu ko với trái tim?

Mỗi chữ Hán cổ là nhân thể sinh mệnh hoàn chỉnh, chậm tiến độ là sự kết tinh của những bối cảnh văn hóa, quá trình phát triển lịch sử và kinh nghiệm phường hội trong suốt chặng đường trưởng thành của 1 dân tộc. Bước vào thế giới chữ Hán, ta sẽ chứng kiến được các tri thức bác đại tinh thâm giống như 1 viện bảo tàng lịch sử. không những thế, chữ giản thể tiếng Trung Quốc thì chỉ giống như một kí hiệu, nhìn thì với vẻ dễ dàng mau chóng, nhưng, bản tính lại là 1 thứ tàn khuyết bất toàn, giản mà ko tinh. Đã vậy còn phá hoại luôn nội hàm của 1 hệ thống văn tự.

cộng có việc giản hóa chữ Hán, văn hóa truyền thống bị bỏ rơi, đạo đức suy thoái, xã hội hỗn loạn, con người thiển cận. hiện nay, tại Trung Quốc chữ giản thể được dùng phổ quát, và cũng là thứ ký hiệu diễn đạt rõ nhất khuân mặt xã hội Trung Quốc đương thời.

tỉ dụ, chữ Thân 親 tức thân thích, thân hữu. Gồm bộ tân 辛 bên trái, và chữ kiến 見 bên phải, hàm nghĩa của bộ tân tức thị vị cay, biểu tượng cho sự gian khổ, kiến tức là họp mặt, nhận ra nhau; cho dù trong khi khó khăn nhất, các người thân vẫn với thể luôn ở bên cạnh và tương trợ lẫn nhau, vẫn luôn thăm viếng và giữ được tình cảm khắn khít. Chữ giản thể tiếng Trung Quốc đã bỏ mất đi chữ kiến chỉ còn lại bộ tân, anh em, vợ chồng,cha con vì bước trục đường mưu sinh gian khổ đã ko còn nhìn mặt nhau nữa.

Hương 郷「hương 」thay đổi thành乡 mất đi「lang」「郎」 (đàn ông , chồng). Ở nông thôn Trung Quốc hiện giờ những thanh niên rời xa nhà, đi đến những tỉnh thành khiến cho việc, chỉ còn lại những đứa trẻ và người già.

Ái「愛」ý tức thị tình ái, gồm bộ tâm 心 (con tim) và chữ thụ 受 (chịu đựng), ái tình thương chính là sự hài lòng và tự nguyện hi sinh. Chữ giản thể tiếng Trung Quốc đổi thành 爱, mất đi chữ tâm (trái tim). trở nên tình cảm (tình yêu) nông cạn bên ngoài ko có con tim.

Tiến 進 (tiến lên) gồm bộ sước 辶 (bước chân) và chữ giai 佳 (tốt đẹp), thay đổi thành 进, Chữgiai đổi thay thành bộ tỉnh「井」(cái giếng), tức " bước chân đi vào giếng" cũng chính là tự hủy diệt mình.

Thính「聴」(nghe) gồm bộ nhĩ 耳 bên trái, chỉ cái tai; bên phải là chữ thập 十 (số mười) phiếm chỉ số phổ quát, chữ mục目 (con mắt) và chung cục là tâm 心 (con tim), người ta phải nghe bằng tai, nhìn nhận phổ thông lần bằng mắt và suy xét bằng nội tâm. Chữ giản thể tiếng Trung Quốc đã đổi lại thành 听 gồm chữkhẩu 口 (cái miệng) và cân 斤 (cái rìu). Người ta không nghe bằng lỗ tai, không nhìn nhận bằng mắt và suy xét bằng trái tim; họ chỉ biết sử dụng miệng để bàn cãi và tiêu dùng khí giới để giải quyết mâu thuẫn.

Sỉ 恥 (liêm sỉ, xấu hổ) gồm bộ nhĩ 耳 (tai) và chữ tâm 心 (con tim). Người ta phải hướng nội, lắng nghe ngôn ngữ của lương tri, liêm sỉ bên trong mình để biết hổ hang khi khiến việc xấu xa. Chữ giản thể tiếng Trung Quốc lại đổi thay thành 耻 gồm bộ nhĩ 耳 (tai) và chữ 止 (dừng lại), người ta chỉ biết nghe rồi để chậm triển khai, chứ ko tự suy xét chính lương tâm của mình.

Mãi 買 tức mua bán, gồm hai bộ khẩu 口 ở phía trên biểu đạt sự giao dịch, mặc cả giữa bên mua và bán; còn bộ bối (vỏ sò) ở phía dưới biểu trưng cho tiền tệ (người xưa dùng vỏ sò như 1 dạng tiền tệ) thay đổi thành 「买」gồm nửa bộ mịch 冖 ở trên (có tức thị trùm kín, bịt) ở dưới là bộ đầu 头 (cái đầu), về bản chất việc tìm bán là phải sử dụng tiền nong nhưng ở đây lại giống như sự che lấp, bịt miệng và cướp giật tài sản.

Ưu 優 với ý nghĩa ưu tú, gồm bộ nhân 人 bên trái chỉ người và chữ ưu 憂 ở bên phải có ý nghĩa tư lự, người xuất chúng ưu tú phải biết lo trước chiếc lo của người đời, vui sau mẫu vui của người đời. Chữ này đã đồi thành 优. Chữ ưu có nghĩa tư lự đã bị đổi thành chữ vưu 尤 tức sự kỳ lạ, dị kì, nổi bật; người thời nay có chút ít tuấn kiệt liền huênh hoang bộc lộ để thỏa mãn cá tính của mình chứ ko còn chú ý tới việc phụng sự quốc gia, dân tộc.

Đạo導 mang ý tức thị dẫn con đường, bên trên là chữ đạo 道 tức là tuyến đường lớn, hàm nghĩa này còn chỉ đạo lý của vũ trụ và nhân sinh, bên dưới là chữ thốn 寸 (độ dài bằng chiều rộng của hai ngón tay chập lại) một trong những doanh nghiệp đo độ dài nhỏ nhất của người Trung Quốc cổ. Người dẫn http://tinhhoa.net/ các con phố phải thông hiểu đạo lý, trên mỗi bước chân từng phải cân kể tới đạo lý từng chút 1, như thế mới không bị lỡ lầm. Chữ giản thể tiếng Trung Quốc đổi chữ đạo thành bộ tỵ 巳 ở phía trên, ứng mang con rắn trong 12 địa chi, chẳng lẽ lãnh đạo là phải bước theo vết bò của rắn rết?

Trong chữ Hán tiếng Trung Quốc phồn thể chữ dược 藥 mang tức thị thuốc bên trên là bộ thảo có hình trạng 艸…, là biểu tượng cho thảo mộc, cỏ cây, dược chất mà người xưa dùng đều là cây cỏ. Ở dưới là chữlạc 樂 nghĩa là niềm vui. thân thể sở hữu bệnh khó chịu hết sức, sau lúc sử dụng thuốc thì cơ thể trở thành thả sức, thân tâm an lạc. chậm triển khai là hàm nghĩa của chữ dược 藥. Chữ dược giản thể tiếng Trung Quốc药 vẫn giữ nguyên bộ thảo ở bên trên, nhưng chữ lạc 樂 ở dưới lại bị đổi thành chữ ước 約, tức thị ước thúc, trói buộc, gò bó,… hoàn toàn ko giống sở hữu ý nghĩa ban sơ.

Chữ giản thể tiếng Trung Quốc vốn cầu sự tinh giảm mà bỏ mất nội hàm, cầu lấy sự nhanh chóng ở bề mặt mà bỏ mất chiều sâu trong ý nghĩa, thậm chí tương phản. không những thế cũng sở hữu những chữ Hán ko thay đổi, đầy đủ là những chữ với hàm nghĩa xấu. thí dụ như ma (ma quỷ) 魔 thì vẫn là 魔, qủy 鬼 thì vẫn là 鬼,phiến 騙(lừa gạt) thì vẫn là騙,tham 貪 thì vẫn là 貪, độc 毒 thì vẫn là 毒,dâm 淫 thì vẫn là 淫,đổ 賭 (cờ bạc) thì vẫn là 賭.

các điều rẻ đẹp thì cắt mất, các thứ xấu xa giữ còn còn đó. mang thể nhắc các trong khoảng giản thể tiếng Trung Quốc đang diễn đạt tình cảnh phường hội Trung Quốc hiện đại khôn cùng xác thực.

Từ khóa: tieng Trung Quoc

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Người Tu Luyện Sẽ Làm Ra Đ��ợc Thứ Gì Cho Cuộc Đời

Sống ở đời này, đã làm cho người thì chí ít cũng phải đem lại lợi ích cho phường hội, cho gia đình họ hàng. Vậy người tu luyện ko màng lợi danh, ko mơ sang giàu phú quý, thì họ khiến được gì cho thế cục này.

Dưới đây là câu chuyện đề cập lên rằng đã khiến người thì phải hữu ích cho xã hội.

tương truyền rằng lúc Lão Tử cưỡi trâu xanh đi qua cửa Hàm Cốc với gặp 1 ông lão tóc bạc trên 100 tuổi. Ông kể ông đã hưởng 1 cuộc đời thái hoà và an nhàn, còn các người khác lại khốn khổ đối sở hữu ước vọng của họ. Lão Tử bảo ông hãy đem đến 1 hòn đá và 1 viên gạch, hỏi ông lão chọn thứ nào. Ông lão đã chọn viên gạch. Lão Tử lại hỏi:

"Hòn đá sống lâu hay viên gạch sống lâu ạ?"

Ông lão nói:

"Đương nhiên là hòn đá".

Lão Tử thảnh thơi. cười nói:

"Hòn đá trường thọ hơn nhưng mọi người không chọn, viên gạch đoản thọ nhưng mọi người lại chọn, chẳng qua là mang tác dụng và vô dụng. Vạn vật cũng thế. Thọ tuy ngắn mà bổ ích, mọi người đều chọn, đều thích, đoạn mà ko đoản. Thọ tuy trường nhưng không với tác dụng, mọi người bỏ qua, bình thản chẳng chú ý nên trường nhưng mà đoản".

Câu chuyện rõ ràng nhắc lên một đạo lý rằng, đã làm người trong cõi đời này thì phải đem đến ích lợi sắp nhất là cho người thân gia đình, tiếp đến là bạn bè thân quyến, xa hơn là cho xã hội. Người như thế mới là hữu dụng, còn như vị lão niên, với sống đến vạn năm mà chẳng giúp ích gì cho người nào thì liệu với ai cần tới ông. Hay vị Tien Zhong chỉ vì bảo toàn tính mệnh mà phát triển thành người vô bổ, há không hề uổng 1 kiếp khiến cho người.

Vậy thì những người tu luyện rời xa trần tục, lên núi sâu rừng già để tu Đạo theo phép tu luyện của Đạo gia thì ko phải là vô bổ, còn các nâng cao nhân đi vân du nhận của bố thí thì rẻ cũng là chẳng sử dụng http://minhbao.net/ được, vì họ sở hữu giúp ích được gì cho thế cục này, mà còn là gánh nặng của xã hội. Người tu luyện tâm không màng lợi danh, vậy hỏi họ sống trong cuộc đời này nếu như không vì lợi danh thì vì cái gì?

Thực ra câu chuyện trên là để phê phán các người không với tuyệt vời sống, sống thế cuộc vô vị, họ không mất gì cả nên cũng chẳng được gì. những người này sao có thể đem so có người tu luyện .

Sống trong đời ai cũng phải với lý tưởng sống, người muốn phong lưu thì kiếm kế buôn bán, người muốn được nức danh, thì học khiến cho diễn viên, ca sĩ. Còn người tu luyện, họ muốn đi tìm ý nghĩa nhân sinh, muốn thoát khỏi đau khổ của đời người nên theo phép tu Phật, tu Đạo. Thế nên, họ cũng là người trong phường hội này, chỉ khác người ta ở cái hoàn hảo sống.

Người muốn buôn bán thành đạt phải bỏ bao tâm sức, nào là tìm vốn, địa điểm buôn bán, phải Đánh giá nhu cầu các bạn, lúc nào cũng tíu tít. Còn người muốn nổi tiếng thì phải khổ luyện, trong khoảng bề ngoài, học thức, bí quyết đi đứng, chuyện trò, tất tần tật mọi thứ để với thể hóa thân vào nhân vật và làm rung động trái tim khán nhái.

Người tu luyện cũng vậy, họ cũng phải đánh đổi đông đảo thứ để làm cho bậc chân tu. Người tu luyện chân chính khi bị đánh, bị nhục mạ, thậm chí còn bị người ta nhổ nước miếng vào mặt, vẫn phải nhẫn nhịn, và thậm chí cũng ko được để tâm oán thán. Người tu luyện đối mặt mang mĩ nhân tuyệt sắc, cũng không được động tâm với chút tơ vương, như cách thức con đường nâng cao khổ sở khước từ Tây Lương Nữ Quốc.

Chạy theo danh lợi sắc thì dễ, nhưng giữ vững tâm mình trước nhất thảy cám dỗ không phải chuyện đơn giản. ví thử tuyến phố nâng cao ngày ấy không vượt qua được quan ải mỹ nhân này, có lẽ tuyến phố tu luyện của ông đã chấm dứt, và hành trình tu luyện cực khổ về miền tây phương ấy coi như bỏ sông bỏ bể.

Tu luyện chẳng phải là trục đường thuận lợi để những người nào bồng bột lâm thời vì chán lánh bụi trần mà bước vào. Tu luyện là trục đường gian khổ, tu luyện bỏ các thứ ko phải chăng của phần xác thịt con người. Liệu trong chúng ta, người nào sở hữu thể như hoàng thái tử Tất Đạt Đa từ bỏ cả vương quyền để làm cho một tu sĩ khất thực nơi thế nhân.

Trốn vào núi sâu rừng già cũng chỉ là một phương cách thức để giữ tâm ko sa ngã, sống trong chốn danh lợi phù hoa này mà có thể giữ tâm ko động, không để bị cuốn trôi theo loại mới là khó nhất.

sở hữu người vẫn sẽ đề cập rằng, buôn bán thì kiếm lợi cho bản thân, gia đình và làm giàu cho phố hội; người ca sĩ diễn viên ngoài tạo được danh tiếng cho bản thân thì còn phát triển nền nghệ thuật nước nhà, khiến cho đẹp cho đời, cho đất nước; còn người tu luyện thì khiến cho được gì cho đời?

Thực ra, kinh doanh muốn phát đạt phải theo đạo buôn bán, khiến nghệ thuật muốn vun đắp danh tiếng lâu dài thì dòng tâm người nghệ sĩ rất quan yếu. nếu như người kinh doanh trái đạo đức thì họ không những hại cho gia đình mà còn hại cả xã hội. Người nghệ sĩ ví như ko với chiếc tâm cao quý thì họ tiện lợi vì tiền mà tạo ra những thứ nghệ thuật biến dị đầu độc thế nhân. Thế nên, người mang đến ích lợi cho thị trấn hội là người tu luyện hành theo Đạo, chứ ko phải là người theo nghành nghề gì.

Người tu luyện nếu như không buông bỏ được danh lợi sắc, sa ngã vào thói hư tật xấu của nhân gian, không tuân thủ môn quy tu luyện, thì cũng chính là dòng họa loàn phố hội, nếu như mang vị sư nào chậm triển khai ở đất Thái, du hành phi cơ, tay ôm ấp gái đẹp, hay chuyện dựng chùa lập miếu để trục lợi, kết bè tạo phái.

Còn người tu luyện chân chính thì sao? ví như ai 1 lần tới quốc gia hạnh phúc nhất thế giới là Buhtan, người ta sẽ thấy rất nhiều người dân tại đây đều là người tu Phật, họ 1 lòng kính ngưỡng Thần Phật, từ vua chúa cho đến thứ dân. Hạnh phúc của họ ko đến trong khoảng việc sở hữu bao nhiêu tiền. Cuộc sống bình dị, hòa hợp sở hữu bỗng nhiên, họ chẳng phải tăng tả chạy theo mọi thứ, cũng chẳng hề làm cho quần quật cả ngày để phục vụ được thật nhiều tiền nhằm thỏa mãn các thèm muốn ko mang điểm dừng.

rẻ chậm tiến độ chính là điều mà người tu luyện chân chính với lại? phải chăng họ chính là lời nhắc nhở chúng ta đi chậm lại trên con đường bôn ba tíu tít này, và khuyên chúng ta giữ mình ở trong Đạo, sống biết hành thiện, và chớ khiến việc ác vì nhân quả luân hồi, thiện ác đều mang báo.

một nâng cao nhân vân du dầm dãi nắng mưa, đánh đổi hết thảy tiền tài vật chất của bản thân, mong nhận được của bố thí, cũng chỉ là để kêu gọi chút thiện lương nơi con người. Người bố thí chính là người đã hành việc thiện, tích đức, ngày mai vì mối nhân duyên thiện lành này mà được phúc báo, các hiểm sâu do vậy mà với thể tiêu tán, nên vân du khất thực còn gọi là hóa duyên.

Đạo của Lão tử ngày xưa chính là dạy con người sống Chân, Pháp của Đức Thích Ca Mâu Ni ngày đó chính là khuyên con người hành Thiện. từ chậm tiến độ, muôn dân sở hữu được cuộc sống an hòa, thái hoà, người dân luôn trong tâm thái khoan thai, không tranh không đấu, cuộc sống thần tiên.

Vậy thì, đâu là hạnh phúc và ích lợi thực thụ mà phường hội ngày nay cần đến? có lẽ mỗi chúng ta hãy tự đặt cho mình câu hỏi này, trước khi hỏi rằng, người tu luyện thì làm cho được gì cho đời?

Từ khóa: tu luyen